A A+
Tiểu phẩm vui: "Nhất vợ, nhì trời"
[ Ngày đăng: 01/04/2011 8:56:47 SA, lượt xem: 14461 ]

Dân gian có câu: "Đàn ông xây nhà, đàn bà xây tổ ấm". Trong mái ấm gia đình, người phụ nữ đóng vai trò là người giữ lửa - ngọn lửa của tình yêu thương. Trong khoảnh khắc nào đó, nếu thiếu vắng người vợ, người mẹ trong nhà hẳn tất cả sẽ rơi vào cảm giác trống trãi, chông chênh.

Tiểu phẩm vui "Nhất vợ, nhì trời" chúng tôi xây dựng trên cơ sở những tình huống từ thực tế cuộc sống với mong muốn thêm lần nữa khẳng định vai trò của người phụ nữ trong việc xây dựng hạnh phúc gia đình.

Vai diễn:

- Tố Châu: trong vai anh Gia - người chồng

- Ái Mỹ: trong vai chị Đình - người vợ

- Thu Hằng: trong vai bé Hạnh - con gái lớn

- Lê Phương: trong vai bé Phúc - con gái nhỏ

- Trần Hải: trong vai Vui - bạn anh Gia

- Anh Phi: trong vai Vẻ - bạn anh Gia

- Thu Hà, Thu Sang: trong vai những người bạn



CẢNH 1: VỢ VẮNG NHÀ

- Người chồng  : Vừa đi vừa lắc đầu – Chao ôi! Trống trải quá!

Nói vừa:  Mấy hôm nay như đứa nhớ nhà

Bụng đói cồn cào buồn bã vào ra.

- Bé Hạnh : (Từ trong sân khấu chạy ra)

Bố ơi! Nhà mình đây rồi mà bố còn nhớ nhà gì nữa hả bố?

- Bố  : Mày ngốc thật, tau nói nhớ nhà là nhớ “nhà tao” đó con ạ.

- Bé Hạnh  : (Nhăn mặt, chỉ tay lên trán)

“Nhà tao” – con vẫn không tài nào hiểu nổi.

- Bố : À...!(cười). “Nhà tao”- tức là vợ của tao và là mẹ của mày đó, hiểu chưa?

- Bé Hạnh : Dạ con biết rồi ạ!

- Bố : Mẹ mày mới vắng nhà mấy ngày mà sao gia đình này trống trải, lạnh lẽo thế này, chúng mày có thấy thế không?

- Bé Phúc : (Trong sân khấu chạy ra)

Con đang học bài mà nghe bố nói thế quá đúng. Đã 4 ngày bếp không đỏ lửa, thùng mì tôm mẹ mua cũng đã hết rồi.

- Bố : Chúng mày củng phải tập mà đi chợ thôi.

- 2 con : (Đồng thanh) chúng con học bán trú cả ngày mà bố.

- Bố : Thế à? Bố có một kế hay, ra quán đầu ngõ mọi chuyện sẽ xong ngay thôi.

- 2 con : (Đồng thanh) Bố thông minh thật (vừa reo lên vừa vỗ tay).

- Bố : Chúng con học bài đi, mọi việc để bố lo.

CẢNH 2: VẮNG CHỦ NHÀ – GÀ MỌC ĐUÔI TÔM

- Gia : Vừa đi vừa điện thoại

+ Cuộc gọi 1: Alô, Vui đấy hả, ta gặp nhau ở 35 Nguyễn Trãi nhé!

Vui : xuất hiện tươi cười.

+ Cuộc gọi 2 : Alô, Vẻ phải không? Gặp nhau nhé – sư tử đi vắng cả rồi – tha hồ mà vui chơi thôi.

- Gia  + Vui + Vẻ : Tươi cười bảo nhau...

- Gia hỏi Vui : Vợ mày đi công tác bao giờ? Chỉ mới biến mất 1 tiếng đồng hồ...

- Gia : Vợ chồng trẻ chắc chia tay bận rận lắm?

- Vui : Đúng ! Tiễn vợ lên tàu, tao vẫy tay chào thân ái : Lâu về nghe cưng! (đưa tay đẩy về phía trước và nhấn mạnh như đẩy đi).

- Vui hỏi Vẻ : Còn mày thì thế nào?

- Vẻ (Luyến) : Tao nói em đi mấy ngày về (vợ tao nói : đúng 5 ngày thôi) – Tao bảo : Sao nhanh vậy, nhớ em chết. Vợ quay lưng lên tàu mà tâm hồn tao được cởi trói như bây giờ đây.

- Vui + Vẻ : Cái Lan, Cái Huệ hôm nọ ấy, mới 16 thôi.

- Gia : (quay về phía khán giả) Các bác thấy chưa? Tuổi tác là phải chịu thiệt thòi thế đấy ! Ngay cả chọn em mà cũng chịu cảnh này đây.

- 3 anh cùng 3 em : ôm vai

- Gia : Trước lúc vui vẻ - anh xin phép hát tặng các em bài hát ngẩu hứng có tựa đề “Giã từ” – anh mời các chú và các em cùng nhảy điệu cha cha cha Đít cô.

Anh đưa em lên tàu

Để em đi công tác

Anh đưa em lên tàu

Lòng anh nghe rộn ràng

Ngày mai thoải mái đi chơi

Đi chơi không lo bị nói

Ngày mai thoải mái đi chơi

Đi chơi không lo ngày về...

(Hát xong)

- Vui : (Nghe điện thoại vợ điện đến)

Alô ! Anh đang ở đâu đấy, anh đón em ở ga tàu nhé!

- Vui : Em ơi! Anh bận quá, mấy ngày nay vùi đầu vào công việc – Trường bận họp xét đề tài nghiên cứu khoa học tới trưa mới về - em chịu khó gọi taxi Dòng Hiền đi.

- Vẻ : (Nghe điện thoại vợ điện đến)

Anh ơi! Nhớ cho con ăn đủ chất và chở con đi học đúng giờ nghe.

- Vẻ : Anh sẽ “khó khăn khắc phục” mặc dù bận rộn vùi đầu vào góp ý tập bài giảng học kỳ II em ạ!.

- Gia : (Nhìn đồng hồ, giật mình) đã 12h 30’

(nói nhỏ) Phải giải tán thôi, sư tử đột xuất về thì chết chắc.

- Tất cả cùng đi ra (3 cặp) : và cùng hát : chưa có bao giờ đẹp như hôm nay, non nước mây trời lòng ta mê say...

 


CẢNH 3: NHẤT VỢ - NHÌ TRỜI

- Hạnh + Phúc : Dắt tay nhau dáng thất thểu bước vào sân khấu.

- Phúc : Chị Hạnh ơi! Em đói quá, sao chị không gọi bố về nấu cơm để em còn đi học.

- Hạnh : Chị gọi rồi nhưng chỉ nghe tiếng cô gái nào đó thôi.

- Liền lúc đó Chị Đình bước vào : Cô gái nào hả con – cô ta nói gì?

- Hạnh : Cô ấy nói “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, hẹn quý khách vui lòng gọi lại sau”.

- Người vợ bực mình : Được rồi, thuê bao của bố mày sớm muộn củng tan thành mây khói.

- Người vợ bất chợt nhìn lại : Thấy Phúc lả đi vì đói liền hét lên : Con tôi làm sao thế này – Trời ơi ! cứu con tôi...

- Gia xuất hiện : Vừa đi vừa nói : 2 con yêu quý của bố - hạt ngọc trời cho bố đã đưa về đây – con ăn khỏe cho chống lớn – Phở gà bổ lắm con ơi !

- Người vợ mỉa mai : 2 con yêu quý ở đây và một vợ vô cùng yêu quý củng ở đây.

- Người chồng hốt hoảng : Thế em về sớm một ngày à?

- Người vợ : Chao ôi ! mới vắng nhà có mấy ngày mà nhà cửa, con cái thế này đây – con lả đi vì đói.

- Người chồng : Em ơi ! Vợ vắng nhà ra mặt chuột – Nhất vợ nhì trời đâu có sai phải không các bác (quay về phía khán giả cả gia đình cười).

Nguyễn Thị Châu

Lương Thị Tố Uyên

 
Đang trực tuyến: 96
Tổng lượt truy cập: 7186318
TRƯỜNG CAO ĐẲNG SƯ PHẠM QUẢNG TRỊ
Top
script type="text/javascript"> $(function () { $("#ScrollTop").click(function () { $('html, body').animate({ scrollTop: $("#tophead").offset().top }, 1000); }); if (document.body.offsetWidth <= 1024) { $(".wrapper:not(.wrapper2)").css("overflow", "hidden"); } }); var font = 13; function ChangeFont(add) { font += add; $("#body *").css("font-size", font + "px"); }